Tôi có cái tật là mỗi khi đi ra ngoài quán ăn thì hay "tha" cơm trắng về. Cứ thấy cơm dư trong tô phí phạm làm sao đó mà không thể ngoẳn mặt làm ngơ được.
Những năm 75 - 88, Mạ tôi một mình nuôi 6 đứa con dại (đứa lớn nhất vừa tròn 8 tuổi, đứa nhỏ nhất chưa được 3 tháng tuổi lúc ba tôi bị bắt đi "tù cải tạo"). Nội Ngoại đều bị điều động bắt đi kinh tế mới Long Khánh, Dầu Tiếng hết. Chỉ còn mỗi mình gia đình tôi ở lại Huế. Một mình Mạ nuôi 6 miệng ăn lại còn chắt chiu để dành để đi "thăm nuôi" Ba tôi đang ngồi "tù".
Tôi còn nhớ y chang những ngày u ám đó. Mỗi ngày Mạ chỉ lo nỗi 2 lon gạo, 1 lon cho bữa trưa, 1 lon cho bữa tối, còn bữa sáng thì ... nhịn đói. Gọi là nấu cháo cho sang chứ nấu ra như nước hồ, mỗi đứa một tô to đùng ... nước, ăn kểu "cháo nóng húp quanh" cho mau đầy bụng, ngày nào cũng như ngày đó. Sau đó vài năm thì có khoai lang, sắn khô cho vào nồi cháo cũng đặt hơn, đầy bụng hơn 1 tí nhưng lúc đó cơ thể của mấy anh em tôi cũng lớn hơn nên ... bao giờ cũng thấy đói, bụng bao giờ cũng cồn cào ... Có những hôm đuợc phân phát sắn cũ, mốc meo, dù Mạ đã dặn phải rửa, ngâm thật sạch nhưng anh em tụi tôi ăn vào thì bị trúng độc, ói mửa tứ tung. Vậy là đi tong hết những gì mới ăn vào.
Có những lúc Mạ tôi yếu đuối quá đã kéo đám con lại bàn về vấn đề ... tự sát tập thể. Mạ mua 1 chai thuốc chuột để sẵn, bảo sẽ nấu cháo gà ăn một bữa trước khi chết. Lý luận của Mạ là cho các con ăn ngon một bữa cho biết mùi vị của thịt gà trước khi ra đi. (Đó cũng là lý do tại sao tôi không bao giờ nấu hay ăn cháo gà.). Mấy anh lớn và chị tôi thì không có phản ứng gì. "Khổ quá, chết còn sướng thân hơn" đó là ý của mấy anh chị tôi, nhưng đứa em trai nhỏ nhất (là Út hồi đó, nhưng sau khi Ba tôi ra tù thì có Út Ráng) thì cứ nhất quyết "Mạ ơi, con chưa muốn chết mô". Cứ dằn vặt như vậy cho tới khi Ba tôi được xổ trại, trả lại "tự do" năm 88. Nói là tự do chứ ở Huế lúc đó mấy ông công an phường chưa có cái nhìn thoáng như trong Saigon đâu. Đi đâu, làm gì cũng bị "xin phép" hết.
Như vậy đó, cho nên lúc qua tới Mỹ này tôi thấy thức ăn thừa thải quá và con người cũng phung phí mà thấy thương cho chính bản thân mình.
Những lúc đem cơm về như vậy thì tôi hay bày ra làm cơm chiên ăn cho ngày kế tiếp. Có gì trong tủ lạnh thì có món cơm chiên kiểu đó. Ba ngày cuối tuần của lễ Lao Động cũng không ngoại lệ, 3-4 hủ cơm nguội nằm sắp hàng trong tủ lạnh chờ tôi. Sẵn có hột gà muối, giá, đậu hủ cũ, hành tây rồi, chỉ ra vườn hái lá rau quế và hành lá vào là có đủ đồ làm cơm chiên.
Tôi luộc 6 cái hột gà muối rồi tách riêng lòng trắng lòng đỏ, bóp mịn. Cắt hành tây nhỏ như hột lựu, hành lá thì khúc ngắn, rửa giá và lá quế.
Xào cho hành tây chín trong với bơ rồi cho cơm vào rang cho săn hột, tiếp cho 1/2 lòng trắng, tí xì dầu, rang tiếp, cho 3/4 lòng đỏ vào, rang cho vàng rộm lên. Nếu thích ăn cơm chiên khô, thì cứ tiếp tục xào xào, trộn trộn cho tới khi vừa ý (chứ mà bỏ giá, rau quế vào thì cơm sẽ xìu xuống)
Nêm nếm vừa miệng (cho tí đường nếu thấy mặn, or thêm tí xì dầu), cho giá, hành lá, rau quế và 1/4 lòng đỏ còn lại vào chảo.
Tắt lửa, trộn đều thì ra được dĩa cơm chiêm không đến nỗi tệ (đối với tôi)
Nếu chỉ có 2 vợ chồng tôi thôi thì món cơm chiên như vậy cũng xong bữa cơm chiều nhưng còn có Ôn Mệ nữa nên tôi nấu thêm 1 nồi canh mướp. Nấu theo kiểu mà Mạ tôi thường nấu cho anh em tụi tôi ăn (khi mà gia đình tôi khấm khá hơn 1 chút và khi đã qua tới Mỹ). Mạ gọi món này là Canh Xuông (còn người khác gọi sao thì tôi không biết). Hầm sườn cho ngọt nước, luộc bún khô (loại bún Giang Tây XL ăn bún bò Huế đó). Sắt mướp xéo xéo. Dùng tôm có đầu, dầm nát rồi "um" lên với hành hương và ớt cayenne cho có màu đỏ. Sườn đủ mềm thì cho bún và mướp vào, cho tôm um vào, nêm nếm xong múc ra tô cho hành gò lên. Xong một bữa chiều cho cả nhà.
4 comments:
Nhà Tím ở VN cũng khổ không thua gì nhà mich, cái củ sắn (khoai mì Ấn Độ) đó, không ngâm kỹ cho ra mủ, hay ăn mì non thì rất dễ bị độc ói mữa hic hic .. 1 h.at cơm cõng mấy lát khoai hic hic ..
Sẽ bắt chước Tím làm cơm chiên kiểu này
Em mê TV nhá
Wow, chi Ti'm co' cuo^.c so^'ng cu*.c kho^? lu'c nho? nhu* va^.y a`. Em sanh nam 78 vo*'i la.i o*? trong mie^`n Nam ne^n cha'c cu~ng ddo*~ ho*n. Em tha^'y co' nhie^`u ngu*o*`i o*? dda^y a(n uo^'ng phi' qua', nghi~ to*'i ba^y gio*` o*? Vn cu~ng co`n nhie^`u ngu*o*`i kho^~. Ddoi lu'c em cu~ng phi' vi` co' 2 vo*. cho^`ng ne^n na^'u nhie^`u ro^`i a(n kho^ng he^'t, dde^? tu? la.nh va`i nga`y kho^ng a(n he^'t, ddem ra thi` kho^ng co`n muo^'n a(n nu*a~. Lu'c tru*o*'c co`n o*? chung voi ba me, co' to*'i 5 ngu*o*`i ne^n na^'u gi` cu~ng nhie^`u, lu'c co' cho^`ng ra rie^ng ddo^i lu'c va^~n con tho'i quen na^'u nhie^`u ne^n tha^'y phi' tha^.t. To^.i nghie^.p ong xa, he cu*' a(n ddo^` left over hoa`i. Ca?m tha^'y guilty gi` dda^u.
Mich: ừ, cái hồi đó nghĩ lại còn rùng mình ... bởi vậy nên thù CS tận xương tủy hà. Ai cũng đói ... chỉ có mấy nhà cán bộ là giàu... không những bị đói mà tới trường cũng bị phân biệt "con ngụy quân, ngụy quyền" nữa chứ, anh lớn của Tím thi đậu Y khoa mà đành phải đi rừng đãi vàng vì ba của Tím còn ở tù!, ui, càng nói càng giận!
K.C thích nhìn láo liên những vậy di động and thích đi ra khỏi nhà lắm. Sáng sáng thì Mệ bồng ra vườn chơi, đi vào nhà là khóc. Chiều chiều cũng vậy, Tím bế nó đi vòng vòng, tưới cây là em mê tít, không có mè nheo. Có nhiều khi em ngủ ngon lành trên tay mà 0 phải hò hơ gì cả ...
Tr: ở Saigon thì đở hơn nhiều (theo như Tím biết qua người dì ruột) nhưng ở miền Trung thì không. Gia đình Tím vậy chứ cũng còn đở hơn nhiều gia đình khác nhiều lắm. Sau 75 nhiều gia đình tan nát, họ fải đi ăn xin từng miếng, thê thảm lắm ... Ừ, bây giờ sống phồn hoa hơn thì ráng đừng có phí quá. Hai vợ chồng Tím cũng ráng ăn lui ăn tới những khi Tím lỡ nấu nhiều hơn dự định ...
Que em o*? mi. du*o*"i Can Tho* la^.n, SaiGon la que cua ong xa em.
Post a Comment